Hành Trình Đơn Độc Singapore - Malaysia: Lạc Lối Đến Trải Nghiệm Đáng Nhớ
Lần đầu tiên tôi nhập cảnh từ Singapore sang Malaysia bằng đường bộ, và cũng là lần đầu tiên tôi biết thế nào là đi lạc ngay sau cửa khẩu. Sau khi hoàn tất thủ tục, thấy dòng người đi xuống tầng dưới nên tôi cũng bước theo, ai ngờ đó lại là lối ra khu vực bãi xe chứ không phải lối lên. Tôi cứ loanh quanh gần một tiếng đồng hồ, chẳng biết phải đi hướng nào, cho đến khi phát hiện ra lối đi thật sự nằm ở tầng trên.
Ra được ngoài, tôi bắt xe đến bến Larkin Sentral để mua vé đi Muar, định ghé thăm bạn bè trước khi tiếp tục hành trình. Nhưng khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt thực sự "choáng ngợp": người chen chúc khắp nơi, hàng dài hành lý ngổn ngang, tiếng gọi nhau ồn ào. Tôi mới biết hôm đó đúng vào dịp Tết của người Malaysia, và ngày hôm sau vẫn là ngày nghỉ lễ.
Nhìn khung cảnh đó, tôi bỗng nhớ đến quê nhà những ngày Tết ở Việt Nam, đường từ Sài Gòn về miền Tây đông nghẹt, xe cộ nhích từng chút một. Nghĩ đến chuyện mai có thể kẹt xe và lỡ chuyến bay, tôi vội hủy cuộc hẹn với bạn, rồi tìm ngay khách sạn ở Kuala Lumpur và đổi vé để đi thẳng lên KL trong đêm.
Cuộc Chiến Giành Vé Xe Đêm
Cứ ngỡ có vé là sẽ được lên xe đúng giờ, ai ngờ xe nào vừa tới là người ta chen chúc leo lên, mặc kệ số thứ tự. Tôi vẫn đứng đó, cầm tờ vé 18 giờ 25 phút, nhìn từng chuyến xe lăn bánh giữa đám đông mệt mỏi, hành lý chất đống dưới sàn.
Đến gần 20 giờ 30 phút, một anh người Malaysia tốt bụng nhường chỗ để tôi được lên xe. Trên xe chỉ có mình tôi là con gái, còn lại toàn là đàn ông lạ. Người ngồi cạnh là một anh có vẻ là người Tây Á, dáng cao, nói rất ít. Anh mượn sạc dự phòng của tôi rồi ngồi ngủ kế bên. Đến khi xuống trạm giữa đường để đi vệ sinh, anh quay lại đưa cho tôi một chai nước lạnh. Tôi cười cảm ơn, nhưng thật lòng lúc đó không dám uống. Giữa không gian xa lạ, một cử chỉ nhỏ vừa khiến người ta thấy ấm lòng, vừa khiến bản thân phải cảnh giác.
Vượt Qua Đêm Kẹt Xe Kinh Hoàng
Tưởng rằng mọi việc đã suôn sẻ, ai ngờ kẹt xe kinh khủng. Đường cao tốc nối Johor Bahru với Kuala Lumpur đông nghẹt, xe nhích từng chút một. Tôi mệt rã rời, mở mắt bao nhiêu lần vẫn thấy cảnh tượng y như cũ. Mãi đến gần 4 giờ sáng, xe mới đến được bến TBS (Terminal Bersepadu Selatan).
Tôi thở phào, nghĩ rằng chỉ cần đặt Grab là xong, nhưng đâu ngờ… ứng dụng Grab không chấp nhận thanh toán bằng thẻ, còn vào ban đêm thì không nhận thanh toán tiền mặt. Tôi kéo vali đi bộ xuống khu vực đón khách, vừa đi vừa gõ cửa từng chiếc xe Grab đang đậu để hỏi: "Anh có nhận chở không?". Cuối cùng, có một chú đồng ý. Xe lăn bánh trong thành phố còn chìm trong màn sương mờ ảo.
Khi xe dừng trước khách sạn, đồng hồ chỉ đúng 5 giờ sáng. Tôi nhìn ánh đèn vàng hắt ra từ sảnh, vừa mệt mỏi, vừa nhẹ nhõm. Một đêm dài, có nhiều đoạn tưởng chừng không thể vượt qua nhưng cũng chính vì vậy mà hành trình này mãi khó quên.
Ngồi trong phòng khách sạn, nhìn ra cửa sổ thấy trời Kuala Lumpur dần sáng, tôi mới nhận ra: suốt một đêm, mình đã đi qua ba thành phố, hai quốc gia, và trải qua đủ các cung bậc cảm xúc, từ lạc lõng, lo lắng, đến biết ơn.
Lần đầu tiên đi xa một mình, tôi tưởng sẽ sợ hãi, nhưng hóa ra chỉ cần vượt qua được nỗi sợ đầu tiên, mọi thứ còn lại đều là những trải nghiệm quý báu.
Và dù có vất vả, có đôi lúc thấy tủi thân, thì sáng hôm sau tỉnh dậy, vẫn chỉ thấy một điều rõ nhất:
Mình đã thật sự đi, và tự mình đi được
